Trang

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

NGÀY HOÀNG TỬ DAMRONG

Ảnh: travelinthailand.org
Ngày 1 tháng 12 hàng năm là ngày quốc gia của Thái Lan tưởng niệm Hoàng tử Damrong.
Hoàng tử có tên đầy đủ là Damrong Rajanubhab (tên khi sinh - Phra Ong Chao), là con trai của vua Mongkut (Rama IV). Vua Mongkut trị vị từ năm 1851 đến năm 1868, được các nhà sử học đánh giá là một trong những vị quốc vương tài ba của triều Chakri, có vai trò du nhập phương pháp luận khoa học và nền khoa học phương Tây vào nước Xiêm và do đó ông vẫn được người Thái xem là “cha đẻ của khoa học và công nghệ hiện đại của Thái Lan”.

Hoàng tử Damrong (sinh 21/6/1862  mất 01/12/1943) là người sáng lập hệ thống giáo dục hiện đại và hệ thống quản lý hành chính cấp tỉnh hiện đại của Thái Lan. Ông còn là một trong những trí thức  ảnh hưởng nhất trong thời đại của mình.
Hoàng tử Damrong là một trong các cố vấn quan trọng nhất của vua Chulalongkorn (Rama V, 1868-1910) và được coi là nhân vật đứng thứ hai trong triều đại vua Rama V. Trong giai đoạn này, Hoàng tử Damrong đã thực hiện cải cách đơn vị hành chính của Thái Lan, sáp nhập các tỉnh nhỏ thành các tỉnh lớn hơn.
Trong triều đại vua Prajadhipok (Rama VI, 1910-1925), hoàng tử Damrong đã đề xuất nhà vua sáng lập Viện Hoàng gia, với nhiệm vụ chủ yếu là trông coi Thư viện Quốc gia  các viện bảo tàng. Ông trở thành Chủ tịch đầu tiên của Viện Hoàng gia Thái Lan. Trong những năm tiếp theo Damrong làm việc như một nhà sử học tự học, cũng như viết sách về văn hóa, văn học và nghệ thuật Thái Lan. Các công trình của ông về phát triển Thư viện Quốc gia, cũng như phát triển Bảo tàng Quốc gia. Ông đã được Vua Prajadhipok (Rama VII) trao danh hiệu Somdej Phrachao Boromawongse Kromaphraya Damrong Rajanubhab và công nhận các tác phẩm của ông.
Hoàng tử Damrong được ghi nhận là cha đẻ của nền sử học, hệ thống giáo dục, hệ thống y tế Thái Lan.
Năm 1962, ông được UNESCO vinh danh, là người Thái đầu tiên có tên trong danh sách những người nổi bật nhất thế giới.
(Nguồn:  dbpedia.org, travelinthailand.org, trueknowledge.com)

Xem thêm bài trên dbpedia.org
Ditsawarakuman Damrong Rajanubhab (21 June 1862 – 1 December 1943) was the founder of the modern Thai education system as well as the modern provincial administration. He was also a self-taught historian, and one of the most influential intellectuals of his time.
Ditsawarakuman Damrong Rajanubhab (21 June 1862 – 1 December 1943) was the founder of the modern Thai education system as well as the modern provincial administration. He was also a self-taught historian, and one of the most influential intellectuals of his time. Born as Phra Ong Chao Ditsawarakuman (พระองค์เจ้าดิศวรกุมาร - Prince Ditsawarakuman), a son of King Mongkut with a lesser Royal wife named Chao Ghom Manda Chum, he initially learned Thai and Pali from private tutors, and English at the Royal School with Mr. Francis George Patterson. At the age of 14, he received his formal education in a special palace school created by his half-brother, King Chulalongkorn.
He was given posts in the royal administration at an early age, becoming the commander of the Royal Pages' Bodyguard Regiment in 1880 at age 18, and after several years working in building army schools as well as modernizing the army in general he became the deputy commander-in-chief of the army in 1887. At the same time he was chosen by the king to become the Minister of Education in his provisional cabinet.
However, when King Chulalongkorn began his administrative reform programme in 1892, Prince Damrong was chosen to lead the Ministry of the North (Mahatthai), which was converted into the Ministry of the Interior in 1894. In his time as minister, he completely overhauled the provincial administration.
Many minor provinces were merged into larger ones, the provincial governors lost most of their autonomy when the post was converted into one appointed and salaried by the ministry, and a new administrative division — the monthon (circle) covering several provinces — was created. Also, the formal education of administrative staff was introduced.
Prince Damrong was among the most important advisors of the king, and considered second only to him in power. After the death of King Chulalongkorn in 1910, the relationship with his successor King Vajiravudh was less smooth.
Prince Damrong finally resigned in 1915 from his post at the ministry, officially due to health problems, since otherwise the resignation would have looked like an affront against the absolute monarch. During the brief reign of King Prajadhipok, the prince proposed that the king founded the Royal Institute, mainly to look after the National Library and the museums.
He became the first President of the Royal Institute of Thailand. He was given the title Somdej Phrachao Boromawongse Ther Kromaphraya Damrong Rajanubhab by King Prajadhipok in recognition to his works. This became the name by which he is generally known.
In the following years Damrong worked as a self-educated historian, as well as writing books on Thai literature, culture and arts. Out of his works grew the National Library, as well as the National Museum. After the coup d'etat of 1932 which ended the absolute monarchy in Thailand, he was exiled to Penang,. In 1942 he was allowed to return to Bangkok, where he died one year later.
Prince Damrong is credited as the father of Thai history, the education system, the health system (the Ministry of Health was originally a department of the Ministry of the Interior) and the provincial administration.
On the centenary of his birth in 1962, he became the first Thai to be included in the UNESCO list of the world's most distinguished persons. His many descendants use the Royal surname Disakul.

An Bường
01/12/2011.